Mấy ngày nay tôi khá stress vì phải giải quyết khối lượng công việc quá nhiều, trong người luôn cảm thấy bực bội và hay cáu gắt. Những lúc tôi trở nên xấu tính như vậy duy nhất chỉ có chồng là người luôn bên cạnh nhẹ nhàng và chịu đựng.
Nhiều lúc tôi nghĩ những lúc khó khăn nhất nếu người vợ không có chồng bên cạnh thì sẽ ra sao? Như bản thân nếu mỗi lần chồng đi công tác vài ngày đến vài tuần tôi đã thấy “khó sống “ chả làm việc gì ra hồn thế còn những người vợ có chồng đi du học đến mấy năm dài đằng đẵng họ sẽ như thế nào trong khoảng thời gian ấy ? Làm sao để vượt qua nỗi nhớ nhung khi về đến nhà chỉ có một mình ? Họ phải hy sinh, phải chờ đợi vì sự nghiệp của chồng vì tương lai của gia đình. Nhưng đơn giản họ chỉ là một người vợ, một người phụ nữ cần được che chở, mong muốn được đoàn tụ cùng chồng dù là trong khoảng thời gian ngắn ở một đất nước hoàn toàn xa lạ vậy cũng đã đủ ấm lòng.
Những suy nghĩ này làm tôi liên tưởng đến Khánh một cô gái còn rất trẻ- 25 tuổi. Lần đầu tiên gặp Khánh, tôi bị ấn tượng bởi ngoại hình nhỏ nhắn dễ thương và độ “ teen” của cô nàng. Qua những lời chia sẻ của Khánh thì chồng Khánh đang du học bên Mỹ và Khánh mong muốn được qua Mỹ thăm chồng vì quá nhớ thương.
Cách đây không lâu gia đình đã vỡ oà hạnh phúc vì chồng của Khánh nhận được Visa du học. Và tới thời điểm hiện tại, tôi vẫn còn nhớ khuôn mặt rạng rỡ cười đến híp cả mắt của cô nàng khi được tôi trao tận tay VISA F2. Đây là 1 trường hợp điển hình giành cho những người có chồng hoặc vợ đang du học tại Mỹ. Mong vợ chồng Khánh và tất cả các cặp vợ chồng luôn hạnh phúc như thuở mới yêu nha!